Cái điên của bà Hằng (Đại Nam), cái khùng của ông Vũ (Trung Nguyên) vẫn trân trọng hơn của ông Vượn (Vingroup)
Mở đầu: Tâm sự của một người mua nhà và quan sát doanh nhân
Ở Việt Nam, giấc mơ có một ngôi nhà của riêng mình từ lâu là khát vọng của hàng triệu người. Thế nhưng, đi cùng với giấc mơ đó lại là nỗi lo lắng triền miên khi phải bỏ tiền vào các dự án “bất động sản hình thành trong tương lai”. Người dân xuống tiền, nhưng đổi lại chỉ là bản vẽ phối cảnh lung linh, lời hứa hẹn hoa mỹ, và chờ đợi trong mỏi mòn.
Trong bối cảnh đó, khi nghĩ về giới doanh nhân Việt Nam, tôi lại nhớ đến những cái tên gây nhiều tranh luận: bà Nguyễn Phương Hằng của Đại Nam, ông Đặng Lê Nguyên Vũ của Trung Nguyên cà phê, và ông Phạm Nhật Vượng – tỷ phú giàu nhất Việt Nam, chủ tịch Vingroup.
Điều lạ lùng là, dù bà Hằng bị gọi là “điên”, ông Vũ bị gọi là “khùng”, nhưng người ta vẫn có lý do để trân trọng họ. Còn với ông Vượng, dù giàu có tột đỉnh, người dân vẫn còn những hoài nghi khó giấu.
Bất động sản hình thành trong tương lai: giấc mơ hay canh bạc?
Khái niệm và thực trạng
“Bất động sản hình thành trong tương lai” là cụm từ không xa lạ với người dân thành thị. Đó là những căn hộ, lô đất nền, hay biệt thự mà người mua phải trả tiền trước, để rồi chờ dự án được xây dựng và bàn giao. Nghe qua thì hợp lý: người mua được chọn nhà với giá khởi điểm thấp hơn, chủ đầu tư có vốn xoay vòng để thi công.
Nhưng thực tế thì sao? Không ít dự án ở Việt Nam rơi vào cảnh chậm tiến độ nhiều năm, pháp lý mập mờ, cư dân mòn mỏi chờ sổ đỏ. Người mua rơi vào thế “tiến thoái lưỡng nan”: đã trả tiền, nhưng chưa chắc đã có nhà để ở, chưa chắc đã có sổ để an tâm.
Các ông lớn BĐS và hệ lụy cho khách hàng
Vingroup: nổi tiếng với Vinhomes – những khu đô thị hào nhoáng. Thế nhưng, nhiều khách hàng phản ánh về việc chậm sổ, hoặc phải đóng thêm chi phí phát sinh.
Đất Xanh: từng quảng bá rầm rộ nhiều dự án, nhưng không ít trường hợp dở dang khiến người mua lo lắng.
Hà An và nhiều công ty khác: cũng theo mô hình bán nhà trên giấy, lấy tiền khách hàng trước rồi xoay vốn.
Đối với người dân, mua nhà trở thành một canh bạc. Có người thắng, nhận được căn hộ đẹp, nhưng cũng không ít người “dở khóc dở cười” vì dự án đình trệ, pháp lý chưa xong.
Cái gọi là “hình thành trong tương lai” đôi khi lại trở thành “tương lai mờ mịt”.

Bà Hằng và Đại Nam – cái điên nhưng hữu hình
Hình ảnh bà Hằng
Bà Nguyễn Phương Hằng từng gây bão mạng xã hội với những buổi livestream chấn động. Nhiều người gắn cho bà cái mác “điên”, “ồn ào”, “không kiểm soát phát ngôn”. Nhưng khi gạt qua lớp thị phi đó, ta thấy một sự thật: bà Hằng sở hữu Đại Nam – một khu du lịch, khu công nghiệp, đất đai rõ ràng, tồn tại sờ tận tay, thấy tận mắt.
Giá trị thực
Khu du lịch Đại Nam: vẫn mở cửa, đón khách, tạo công ăn việc làm cho hàng ngàn lao động.
Khu công nghiệp và bất động sản: có pháp lý rõ ràng, có giá trị chuyển nhượng thật.
Đóng góp từ thiện: dù gây tranh cãi, nhưng nhiều hoạt động xã hội của bà cũng để lại dấu ấn.
Cái “điên” của bà Hằng, xét cho cùng, vẫn gắn liền với sản phẩm thật, tài sản thật, thứ mà người dân có thể chứng kiến.

Đặng Lê Nguyên Vũ – cái khùng của Trung Nguyên cà phê
Người đàn ông tỉnh thức
Ông Đặng Lê Nguyên Vũ nổi tiếng với triết lý cà phê tinh thần, những phát ngôn triết lý khó hiểu với nhiều người. Có lúc, báo chí gọi ông là “khùng”, là xa rời thực tế. Nhưng khi nhìn vào những gì Trung Nguyên đã làm, không thể phủ nhận dấu ấn của ông.
Sản phẩm thật, thương hiệu thật
Cà phê Trung Nguyên: thương hiệu vươn tầm quốc tế, có mặt trên kệ siêu thị nhiều nước.
Hệ thống quán: hiện diện khắp Việt Nam, trở thành biểu tượng cà phê Việt.
Dự án “Thành phố cà phê” ở Buôn Ma Thuột: một tầm nhìn dài hạn, gắn kết sản phẩm với văn hóa.
Cái “khùng” của ông Vũ, hóa ra lại là động lực để xây dựng một thương hiệu cà phê quốc dân. Người ta có thể cười chê, nhưng vẫn phải công nhận giá trị hữu hình mà ông tạo ra.

Phạm Nhật Vượng – giàu nhưng gây nghi ngại
Người giàu nhất Việt Nam
Ông Phạm Nhật Vượng là tỷ phú đầu tiên của Việt Nam được Forbes vinh danh, với tài sản nhiều tỷ đô. Ông là biểu tượng của khát vọng làm giàu, của tập đoàn Vingroup trải dài từ bất động sản, giáo dục, y tế đến công nghiệp xe hơi.
Vingroup: xe điện và bất động sản – hai nỗi lo lớn
Không thể phủ nhận, ông Phạm Nhật Vượng đã dấn thân vào những lĩnh vực táo bạo. Xe điện VinFast là minh chứng: từ xe hơi đến xe máy điện, Vingroup đã tung ra thị trường hàng loạt sản phẩm với tham vọng cạnh tranh toàn cầu. Nhưng thực tế, người dân vẫn lo ngại: xe máy điện nhanh hỏng pin, độ bền chưa cao; xe hơi điện thì giá đắt, dịch vụ hậu mãi còn nhiều tranh cãi. Sự ồn ào quảng bá không khỏa lấp được những băn khoăn thật sự về chất lượng.
Còn bất động sản hình thành trong tương lai – mảng kinh doanh cốt lõi nhiều năm – lại là một “cái gai” trong mắt khách hàng. Quá nhiều cư dân than vãn: dự án chậm tiến độ, chờ sổ đỏ mỏi mòn, phí dịch vụ phát sinh, hạ tầng bàn giao chưa xong. Người dân bỏ tiền tỷ, nhưng phải sống trong cảm giác lo âu, thiếu an toàn pháp lý.
Chính vì vậy, dù Vingroup lớn mạnh, người dân vẫn chưa thực sự yên tâm. Họ nhìn vào Samsung của Hàn Quốc – nơi tập đoàn không chỉ bán sản phẩm, mà còn mang về niềm tự hào quốc gia. Còn với Vingroup, giàu có thì có, nhưng giá trị xã hội mang lại vẫn còn nhiều nghi ngại.
Những dấu hỏi
Vinhomes: sang trọng, đẳng cấp, nhưng nhiều cư dân phản ánh chuyện chậm sổ, phát sinh phí quản lý, tranh chấp tiện ích.
VinFast: dự án xe điện đình đám, nhưng chất lượng sản phẩm, độ tin cậy và chiến lược toàn cầu vẫn là dấu hỏi.
Niềm tin thị trường: nhiều người dân thừa nhận “ở Vinhomes thì sướng thật, nhưng vẫn lo âu vì giấy tờ, pháp lý”.
Sự giàu có của ông Vượng không đi cùng sự an tâm tuyệt đối cho khách hàng. Người ta nhìn ông với sự ngưỡng mộ, nhưng đồng thời cũng dè chừng.
So sánh: cái điên, cái khùng và cái giàu
Bà Hằng: cái điên ồn ào, nhưng sản phẩm thật (Đại Nam).
Đặng Lê Nguyên Vũ: cái khùng triết lý, nhưng thương hiệu thật (Trung Nguyên).
Phạm Nhật Vượng: cái giàu đáng nể, nhưng niềm tin khách hàng chưa trọn vẹn (Vingroup).
Trong kinh doanh, cái quan trọng không chỉ là tiền bạc, mà là niềm tin và giá trị thực. Người ta có thể chấp nhận một doanh nhân lập dị, miễn là sản phẩm họ tạo ra chân thật và hữu ích. Nhưng nếu doanh nghiệp quá phụ thuộc vào “hứa hẹn” và “tương lai mờ mịt”, sự nể trọng sẽ phai nhạt.
Một hình ảnh nhỏ (che mờ 1 tí) về việc khách hàng mua bất động sản ở Gem Sky World Long Thanh của công ty Đất Xanh - phải đi khiếu kiện lên tỉnh. Khổ vậy.
Niềm tin mới cho doanh nhân Việt Nam
Người dân Việt Nam đang cần:
Sản phẩm thật: có thể nhìn thấy, sử dụng, và tin tưởng.
Sự minh bạch: pháp lý rõ ràng, tiến độ đúng cam kết.
Giá trị lâu dài: không chỉ là giàu có, mà là niềm tin xã hội.
Một doanh nhân “điên” hay “khùng” nhưng để lại công trình, thương hiệu, giá trị thật sự, vẫn đáng trân trọng hơn một tỷ phú khiến khách hàng bất an.
Kết luận: Doanh nhân Việt Nam – đáng nể không chỉ ở giàu có
Nếu nhìn công tâm, thì ông Phạm Nhật Vượn xứng đáng được gọi là doanh nhân lớn của Việt Nam. Ông giàu, ông có tập đoàn Vingroup đa ngành, ông dấn thân vào xe điện VinFast – một lĩnh vực khó và rủi ro. Nhưng sự thật là, người dân vẫn chưa thực sự phục. Bởi lẽ, bất động sản hình thành trong tương lai hay câu chuyện pháp lý nhà đất không thể so với những gì một Samsung của Hàn Quốc đã làm cho đất nước họ: không chỉ tạo ra sản phẩm thật, mà còn đem lại niềm tin, uy tín và vị thế quốc gia trên trường quốc tế.
Trong khi đó, cái điên của bà Hằng và cái khùng của ông Vũ lại đáng phục hơn nhiều. Bởi họ để lại giá trị hữu hình và tinh thần: Đại Nam là công trình có thật, Trung Nguyên là thương hiệu cà phê quốc dân. Người ta có thể bàn cãi, chỉ trích, nhưng cuối cùng vẫn phải thừa nhận rằng họ đã tạo ra cái gì đó cho xã hội, cho cộng đồng, cho đất nước.
Sống trên đời, đâu chỉ để làm giàu. Điều quan trọng hơn cả là giá trị mà doanh nhân đem lại cho xã hội. Và chính vì thế, cái điên của bà Hằng, cái khùng của ông Vũ vẫn rất đáng nể, rất đáng phục.
Type something ...
Search